Home

Kể một cuộc gặp gỡ. - Văn Kể Chuyện - Lớp 6

BÀI LÀM 1

Các bạn thành phố ơi! Các bạn đã được gặp các bạn khuyết tật ở vùng xa chưa? Còn tớ được gặp rồi. Các bạn có muốn tớ kể về chuyến đi thú vị mà đầy nước mắt này không? Tớ kể đây nè.

Cuộc gặp gỡ đột ngột này xuất phát khi tớ và ba bạn cùng lớp: Minh, Huy và Lệ đạt giải tỉnh. Vì vậy, Tỉnh uỷ đã quyết định cho bọn tớ đi thăm các bạn nhỏ khuyết tật. Sáng hôm ấy, bọn tớ cùng mấy thầy giáo, cô giáo lên xe và đi lên Lào Cai. Lúc đi thì mừng vui khôn xiết, nhưng khi đến nơi nước mắt đã chan chứa trên bốn gương mặt. Lúc đến, trời đổ mưa. Bọn tớ đến lớp của các bạn khuyết tật và nhòm qua khé cửa sổ bọn tớ đã thấy gì? Trong lớp các bạn nhỏ đều bị dị tật. Có bạn vì chất độc màu da cam, có bạn do không được bố mẹ chăm sóc từ nhỏ tủi thân đâm ra ốm bệnh mà thành mất trí nhớ hoặc câm, điếc. Bao hoàn cảnh éo le và đau khổ. Buổi học được ngưng lại và bọn tớ đã bắt đầu giao lưu cùng các bạn nhỏ ấy. Lúc đầu, còn lạ lẫm, nhưng trước lạ sau quen, bọn tớ hoà đồng cùng các bạn. Các bạn nhỏ tuy không được bình thường nhưng bù lại các bạn rất mến khách. Tớ giới thiệu mình rất bình thường. Thằng Minh nói bằng tiếng Anh. Lúc đầu chẳng biết nó nói gì, sau mới hiểu ra, các bạn và bọn tớ, đều bò lăn ra cười. 

 

Còn thằng Huy giỏi tiếng Pháp, nó giới thiệu mình bằng tiếng Pháp, nó bốc phét những chuyện ở chỗ bọn tớ. Nó kể như kể chuyện tiếu lâm. Sau mỗi câu chuyện nó kể, cả lớp khuyết tật đều vang rộn tiếng cười vui vẻ. Còn cái Lệ, là con gái nên hiền dịu hơn. Nó ngồi cùng nhiều bạn gái ở cuối lớp thủ thỉ trò chuyện, tâm sự. Các thầy cô giáo bước vào, không khí trở nên nghiêm trang hơn. Các bạn khuyết tật hát tặng chúng tớ những bài thật hay và vui nhộn. Đến lượt thằng Minh, nó vẫn như ngày nào kể chuyện tiếng Anh và sau đó mới kể lại bằng tiếng Việt, ai cũng chú ý lắng nghe. Còn thằng Huy, chứng nào tật nấy, nó lại chào bằng tiếng Pháp làm các bạn chẳng hiểu gì. Nó lại kể những chuyện tiếu lâm mới làm cả lớp phì cười. Cái Lệ cũng kể chuyện, có chuyện vui khuôn mặt ai cũng hớn hở, còn chuyện buồn, ai cũng rưng rưng nước mắt. Cuối cùng là tớ biểu diễn ảo thuật cho các bạn cùng xem. Sau mỗi trò, các bạn đều ồ lên thích thú và kinh ngạc.

Buổi giao lưu kết thúc, bọn tớ cùng ra về. Các bạn tiễn tớ một đoạn. Nhìn các bạn xa dần mà trong lòng nửa muốn ở lại, nửa muốn ra đi. về nhà đã một tuần mà tớ còn nhớ rõ câu chuyện vừa vui, vừa buồn đó.

 

BÀI LÀM 2

Nhân ngày 27-7 vừa qua, trường em đã tổ chức một cuộc gặp gỡ các thương binh, đã hi sinh một phần cơ thể của mình cho Tổ quốc trong cuộc chiến đấu giành độc lập. Nêu cao khẩu hiệu: “Tàn nhưng không phế”, cuộc gặp gỡ thật là thú vị. Nó đã để lại cho em những suy nghĩ sâu sắc rất tốt đẹp.

Tám giờ sáng buổi lễ mới bắt đầu, nhưng trước đó một tiếng cả trường đã có mặt gần như đông đủ. Ai cũng mang trong mình một chút tình cảm bé nhỏ của các cô cậu học trò dành giúp đỡ các cô chú thương binh, gia đình liệt sĩ. Đó có thể là tiền quà sáng, hay tiền dành dụm của mỗi học trò chúng em. Từng người bỏ vào hòm tình nghĩa số tiền nhỏ của mình. Thời gian lặng lẽ trôi. Đồng hồ của em điểm những tiếng lanh lảnh báo hiệu 8 giờ. Đội trống và đội cờ đã sẵn sàng. Lá cờ đỏ tươi được kéo lên cùng lúc tiếng nhạc vang lên hoà với tiếng trông. Sau đó, nó im bặt để rồi lại nổi lên hùng tráng hơn nữa. Chúng em đứng nghiêm trang và hát bài quốc ca quen thuộc. Tiếng hát oai hùng biết mấy. Nhìn lá cờ tung bay phần phật trước gió, em lại nhớ đến những anh hùng, liệt sĩ đã hi sinh trong cuộc chiến tàn khốc. Sau đó bác Chủ tịch hội Thương binh, liệt sĩ của phường lên phát biểu về những chiến công mà bộ đội ta đã lập được trong chiến đấu. Phần tiếp theo là trò chơi rút thăm và trả lời các câu hỏi. Một cây xanh được treo đầy các câu hỏi, những phần quà nhỏ như cái bút, quyển vở, gói kẹo đặt trên bàn dành cho những bạn trả lời đúng. Có nhiều câu không bạn nào trả lời được nên các bác, các cô chú thương binh phải giải đáp, nhưng các bạn vẫn được quà. Cuối cùng các cô chú thương binh lên biểu diễn những tiết mục ảo thuật và hát những bài hát rất hay. Buổi lễ kết thúc trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt để cổ vũ bài hát Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây mà chú Cường biểu diễn rất hay.

Em về nhà trong tâm trạng xót xa, day dứt trước những mất mát của các cô chú thương binh khiến họ đã chịu tàn tật suốt đời. Em mong có nhiều cuộc gặp gỡ như thế này hơn nữa để mọi người thêm thông cảm và càng biết ơn các cô chú thương binh nhiều hơn nữa.

 

BÀI LÀM 3

Nhân ngày 22-12, ngày Thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam, trường em có tổ chức cho toàn bộ học sinh khối 6 đến thăm các chú bộ đội ở lực lượng phòng không, không quân.

Khi đến nơi chúng em rất ngạc nhiên vì ở đó có rất nhiều máy bay và tên lửa. Em bạo dạn ra xin một chú bộ đội: cho em được ngồi lên chiếc máy bay. Ngay lập tức chú nói rằng:

-    Không được, vì chú không có quyền cho phép ai ngồi lên máy bay. Bỗng nhiên có tiếng gọi của cô giáo tập trung lớp, ngay lập tức em chạy vào hàng. Sau khi điểm đủ sĩ số, cô cho chúng em vào phòng thông tin. Ở đó em đã nhận ra chiếc máy bay dò sóng ra-đi-ô. Các chú nói:

-    Trên chiếc máy bay nào cũng có một máy phát tín hiệu để truyền về trung tâm và khi có máy bay nào xâm phạm bầu trời sẽ bị máy dò sóng phát hiện và báo cho các lực lượng bắn nổ chiếc máy bay đó.

Sau khi thăm phòng thông tin chúng em được đến ngồi nói chuyện với các chú bộ độiử ở đó nhiều bạn hỏi những chuyện riêng tư của các chú làm các chú rất khó trả lời. Em yêu cầu các chú hát tặng bọn em một bài hát. Các chú đều đồng ý và hát bài “Ngày đầu tiên đi học”. Các chú hát rất hay và đôi lúc cũng dí dỏm.

Bây giờ, em đã hiểu thêm được cuộc sống của các chú bộ đội và sẽ sống cho xứng đáng với các chú.

 

Các Bài Viết Cùng Chuyên Mục

Những Bài Văn Hay - Nhung Bai Van Hay

Văn Mẫu Lớp 10
Văn Mẫu Lớp 11
Văn Mẫu Lớp 12
Văn Mẫu Lớp 2
Văn Mẫu lớp 3
Văn Mẫu Lớp 4
Văn Mẫu Lớp 5
Văn Mẫu Lớp 6
Văn Mẫu Lớp 7
Văn Mẫu Lớp 8
Văn Mẫu Lớp 9
Văn Mẫu Biểu Cảm
Văn Mẫu Kể Chuyện
Văn Mẫu Miêu Tả
Văn Mẫu Nghị Luận
Văn Mẫu Ôn Thi Tốt Nghiệp THPT Cao Đẳng Đại Học
Văn Mẫu Phân Tích
Văn Mẫu Thuyết Minh
Văn Mẫu Tự Sự - Kể Chuyện